Giác Ngộ - Có nhiều lý do để ra đi. Có người ra đi để đến một nơi nào đó. Có người ra đi vì một người nào đó. Nhưng chỉ khi ra đi vì tiếng gọi của những con đường đó mới thật sự là tự do.

Nhớ đường…

Giác Ngộ - Có nhiều lý do để ra đi. Có người ra đi để đến một nơi nào đó. Có người ra đi vì một người nào đó. Nhưng chỉ khi ra đi vì tiếng gọi của những con đường đó mới thật sự là tự do.

Có lẽ bạn tôi đã nói đúng! Tôi chưa bao giờ gặp phải khó khăn trong việc xác định cho mình một điểm đến, chẳng một ai đang đợi tôi ở nơi tôi sắp ghé qua, việc ra đi để chạy trốn những nỗi niềm cũng không phải là cách mà tôi vẫn thường chọn. Đối với tôi, “được-đi-đây-đó” là một thứ ham muốn mãnh liệt, là một sự khát khao tự do cháy bỏng. Đi đâu – gặp ai – học gì chưa bao giờ là mục đích chính trong mỗi chuyến đi của tôi, nhiều khi vác ba-lô lên vai, rồi đi chỉ để mà đi.

wwwN.jpg

Hãy đi như một dòng sông

Đó là chuyện của những chuyến đi đã ngã màu thời gian và bụi đường nằm khắc khoải trong miền nhớ của kẻ thích rong chơi.

Và tôi đã lỡ hẹn với những con đường…

Đã hai lần tôi thu dọn hành trang của mình vào một chiếc ba-lô, vác nó lên vai rồi bước ra khỏi nhà nhưng cũng đã hai lần tôi phải lủi thủi trở về trong nghẹn ngào mắc những chiếc áo trở lại vào tủ, sắp xếp những vật dụng về nơi nó đã từng… khi mọi thứ đã được trả lại vị trí vốn có của nó, tôi đành thở dài mà chấp nhận: “Ừ thôi, không đi nữa!”

Có lần, tôi thấy mình đứng chơ vơ giữa cái bến xe ồn ào đông nghẹt người, tôi đang cố tìm cho mình một quầy vé, loay hoay chọn một nơi nào đó thật xa, suy nghĩ thật lâu rồi sao lại thấy mình ngồi yên vị trên chuyến xe buýt quay ngược trở về nhà, lại thở dài “ừ thôi, không đi nữa!”

Ở cái tuổi mà tôi vẫn thường gọi là “đã-bắt-đầu-biết-lo” này, tôi không thể đem chuyện công việc, học hành, thi cử, những cuộc hẹn hò đã được lên lịch trước… để đánh đổi một chuyến đi bất chợt của mình. Tôi cũng không cho phép bản thân vì một hôm buồn quá mà ruồng rẫy phố này bỏ nó ra đi.

Ngoài kia, những con đường có đang đợi tôi?!? 

Tôi thấy mình tả tơi trong những chiều tan tầm ngược gió cuối tháng ba, mùa này, trên những con đường khô cong sau một ngày nắng đỏ, gió cũng đã bắt đầu xâm xấp, cái dư vị chuyển mùa từ xuân sang hạ ngọt lịm và mát lạnh đã có thể nhận ra ngay trên đầu lưỡi của kẻ lữ hành. Trời ơi, mới có nghĩ đến đó thôi mà đã chao chát hết tâm can rồi.

Trong đời này con người ta cần rất nhiều thứ, nhưng đôi khi, họ có thể đánh đổi cả một đám thứ ấy chỉ để lấy duy nhất một con đường

Biết mình đang khổ, thấy mình đang khổ nhưng sao cứ để mình mông lung nghĩ ngợi về những chuyến đi dài mãi thế này. Chỉ nhắm mắt lại thôi mà đã thấy mình đang ngồi trên một chuyến xe nào đó, xe trước tung bụi lấp mù xe sau, thấy bạt ngàn cỏ xanh mát dịu tầm mắt, thấy những bãi bồi nhuộm vàng nắng hạ, thấy gió mơn man vuốt tóc chạm mi đùa nghịch kẻ lữ hành, thấy màu khói chiều bãng lãng cả một vùng trời quê…

Và tôi thấy mình rã rệu chỉ vì nhớ nhung những con đường…

Nguyễn Thái Thuận


Về Menu

Nhớ đường…

cot quat tu golgul temple ham nguyet son hamwolsan hàm nguyệt sơn hamwolsan Tiếng cốt quật tự golgul temple hàm nguyệt sơn hamwolsan háºnh s ¹ ham muốn và sự mưu cầu bình an Về nhẫn 四十八願 phap su tinh khong chuột kìm nén được nó lại là bản sự Do bí quyết dạy con thông minh của người chuong mot phap oán nguoi co cong phuc hung tong tinh do trong thoi người có công phục hưng tông tịnh độ Thanh đạm với bì cuốn chay hãy cùng đồng cảm bao dung để vun vén hay con bo vet chim bay VÃƒÆ hãy còn bỏ vết chim bay bàn lễ Mệt rồi ư 弘一法师作品 放下 hãy biết chấp nhận những gì trong hiện Vài suy nghĩ về hiếu trong đạo Nho cau di da trong doi mat long lanh hậu quả tất yếu của các hành động hang y su doi song tu tap cua nguoi cu si theo tinh than cha me dung lo chung con se thi tot ma 弘一大師名言 hinh anh nguoi phat tu thuan thanh trong thoi hien hình ảnh người phật tử thuần thành 印顺法师关于大般涅槃经 hình ảnh bảo ngọc trong phật giáo Người Sài Gòn miền Tây thường ăn chay î ï Phá phân hieu ro hon ve chanh tin va me tin trong phat giao hiểu rõ hơn về chánh tín và mê tín